Diễn đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Teen story!!

5 posters

Go down

Teen story!! Empty Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 31/5/2009, 10:33 am

Hơi dài nhưng cũng khá zui đấy! Cốt truyện rất hạp với teen nỳ... ngưỡng mộ
Câu chuyện là thế này hát

- Ê, hình như tao… yêu… rồi mày ạ!
Nhìn cái bộ dạng nũng na nũng nịu đầy gượng gạo của nhò bạn thân, Ngọc đã thấy khó chịu. Nhưng khi vừa nghe Huyền dứt cầu, thì Ngọc trợn trắng, cứ như là sét nổ bên tai. Ngọc lắp bắp hỏi lại để chắc là mình không nghe nhầm:
- Mày… vừa nói… cái gì?
- Hừ, chả bao giờ chịu nghe kĩ lời người khác nói cả. Chỉ nhắc lại một lần thôi đó, lắng tai mà nghe đi – Nhỏ Huyền tò vẻ hơi bực bội rồi sau đó, nhỏ hít một hơi dài, dùng hết sức, hét to vào tai bên trái của Ngọc – TAO YÊU RỒI!!!
- HẢ??? – Ngọc hét thậm chí còn to hơn cả Huyền khi cái câu nói tuyên bố đầy động trời của Huyền xuyên từ màng nhĩ bên trái qua đến màng nhĩ bên phải.


Trời sáng chói, ánh nắng len vào phòng, Ngọc bật dậy khỏi chăn với bộ dạng thảm hại hết cỡ. Cái giấc mơ đáng ghét lúc nãy… tự dưng đầu óc Ngọc trống rỗng, lắc lắc vài cái, rồi đến cô nàng tự cho mình xơi một cái tát tai nãy lửa thì chính bây giờ, khuôn mặt của Ngọc như chảy dài xuống, hoảng hốt kêu lên:
- Ôi trời ạ! Không phải mơ… khỉ thật!
Ừ, không phải mơ đâu. Đây chính là sự thật, một cái sự thật gây chấn động mà hôm qua nhỏ Huyền đã tuyên bố đầy tự tin khiến Ngọc cả đêm mất ngủ. Đúng là ác mộng!
Tạm thời gác qua chuyện đó. Ngọc phốc xuống giường, đi vào nhà vệ sinh để chuẩn bị vì ít phút nữa đây nhỏ Huyền sẽ qua chở Ngọc đi học. Ngọc phải tỏ ra không có gì vì mất công nhỏ Huyền lại bảo Ngọc ghen tị với hạnh phúc của nhỏ. Điều đó thật vô lí khi Ngọc đang ghen tị, nhưng không phải với nhỏ Huyền mà với cái tên “tốt phước” đã được đôi mắt đen nháy của Huyền để ý tới. Thậm chí cái lời hứa cách đây 2 năm, khi vào cấp III là quyết tâm sẽ không yêu của cả hai đứa mà đến giờ đây lại bị lật đổ bởi một cái tên KHÁNH 11A5. Nếu không phải niệm tình nhỏ Huyền đã thành thật khai báo thì chắc từ ngày hôm qua, cái tên KHÁNH 11A5 đã không còn hiện diện trên trái đất này nữa (!!).
Thắt xong cái ca-vát, có điện thoại. Chuông là giọng Huyền eo éo gọi:
“Ngọc ơi! Nghe điện thoại cái nà!”
Bắt máy, Ngọc hỏi:
- “A lô, ai vậy?
- Tao – Huyền nè.
- Chuyện gì mà gọi giờ này? Lát qua nói không phải hơn không?
- Nhắn cho mày biết một tin: chắc tao ko qua chở mày đi học. “Cậu í” đến đón tao nè, người ta đã đến mà mình không đi cũng kì nên hôm nay mày chịu khó đi với người khác nha.
- Ế ế… khoan!”
Tít… tít… tít…
Huyền nói gấp rồi cúp máy trước khi Ngọc kịp “trăn trối”. Lặng nhìn cái điện thoại hai, ba phút, Ngọc tức giận ném nó lên giường:
- Đồ phản bạn! Mặc mày!
Ngọc hậm hực bước ra ngoài rồi nhìn quanh, đúng là nhỏ Huyền ko đến thật. Đành đi bộ. Vậy mà lúc nãy nhỏ Huyền dám bảo Ngọc đi với người khác. Đi với ai cơ chứ, có mà “hăng cải” thẳng tiến.
Trời hôm nay sáng sủa hơn mọi ngày, nhưng trong lòng Ngọc hiện đang có vạn đám mây đen bao phủ. Cứ nhắc đến cái tên “Khánh 10A5” là Ngọc muốn điên lên, chỉ tại cái tên ấy mà giờ đây Ngọc phải đi học một mình (tất nhiên là đi bộ).
Đi được một vài bước, Ngọc bị giật mình bởi tiếng gọi:
- Ê bà Ngọc!
Giọng hơi quen. Từ từ quay lại, Ngọc thấy đó là Huy – tên “đối thủ mồm” kiêm “sếp” của Ngọc. Kẻ mà Ngọc suốt ngày chí chóe mãi. Đúng là kẻ thù đụng độ, vừa thấy Huy là Ngọc đã nổi bực:
- Đi đâu đây? Đừng nói là ông đi lạc nhé!
- Bà này… - Huy tỏ vẻ không vui khi nghe giọng Ngọc đầy xấc xược – Đến chở bà đi học đây. Không biết cảm ơn mà còn nói cái giọng ấy à?
- Đến chở tui? – Ngọc tròn xoe mắt.
- Ừ.
- Sao… bữa nay ông nhân từ đột xuất vậy? Có âm mưu gì à? – Ngọc nghi ngờ nhìn soi xét Huy rồi reo lên – A! Ông chưa làm bài V. Lí chứ gì? Khỏi kì kèo đi, không cho mượn đâu.
- Nè, bà mất lịch sự quá nha. Tui đến chở bà đi học là do nhỏ Huyền bắt tui đến, chứ nghĩ sao mà tui đi mượn vở bài tập của bà?
Giờ thì đã rõ, hóa ra cái tên “đáng ghét” này thông đồng cùng nhỏ Huyền. Ngọc quay lưng bỏ đi:
- Thôi khỏi. Dù nó có sai cả tập đoàn lớp mình xuống thì tui vẫn không nguôi giận đâu. Huống chi là lại nhờ một cái tên “mồm to” như ông.
Rồi chỉ đi được mấy bước nữa, Huy đã kè kè chạy xe bên cạnh, ca cẩm:
- Bà đừng tưởng tui khoái chở bà lắm nghen. Do nhỏ Huyền nó ép tui đó.
- Biết rồi! – Ngọc nói cho qua.
- Nó bảo nếu tui ko xuống chở bà thì nó sẽ tích cực quậy để cuối tuần tui bị kêu lên phạt vì không quản lí được lớp. Bà thấy có ai khổ như tui không? Đã làm lớp trưởng suốt ngày cực khổ vậy mà hôm nay lại bị đe dọa!
Ngọc đang ko vui nên thấy Huy cứ kể lể, Ngọc dậm mạnh chân, dừng lại, nhìn Huy bằng ánh mắt viên đạn:
- Nè, ông lắm lời thật đấy. Tui đã bảo biết rồi thì đâu cần ông phải nhiều lời. Nếu ông còn lải nhải thì đừng trách sao tui quậy gấp đôi nó cho ông thấy.
Thấy Ngọc nổi đóa thật, Huy liền im bặt vì không muốn chọc cho Ngọc tức thêm. Với cái biệt danh “chằn lửa chính hiệu con bò vàng 5 sao” thì ngay cả tên lớp trưởng cũng phải để yên trong lúc Ngọc không vui.
Huy vẫn đi theo nhưng không nói gì. Ngọc vẫn thấy khó chịu nên lại bảo:
- Ông làm gì theo tui hoài vậy? Bị bệnh bám váy con gái à?
- Í í… - Huy vội vã thanh minh – Ai dám bám bà. Do… tui lỡ nhận lời nhỏ Huyền rồi. Nó bảo sẽ trực nhật giúp tui 3 tuần nên giờ không chở bà đi thì… mang tiếng chết! Nên… - Huy hạ ngay cái giọng mà bình thường khi cãi lộn với Ngọc thì nó thăng lên tận mây xanh để bây giờ xuống nước - … mà bà giận nhỏ Huyền mà. Mắc gì làm khó tui vậy chứ?
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Huy. Ngọc thấy hơi tội nên phì cười:
- Hờ hờ… thôi được rồi. Nể ông lần này nên tui đi.
Bỏ qua tự ái một bên, Ngọc phóng tót lên yên sau, còn thúc giục:
- Đi lẹ nào!
- Từ từ một chút chứ - Huy cự nự - cũng phải đợi tui lấy sức đã.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Ngồi sau, tha hồ chọc gẹo. Nào là nhéo, nắm tóc, chọc lét đều được Ngọc áp dụng ngay để thừa dịp trả thù cho những lần Ngọc cãi lộn thua. Cái dáng chạy xe lếu tếu của Huy làm Ngọc cứ cười rúc rích. Bình thường tên này vốn nghiêm chỉnh mà hôm nay lại lòi ra cái dáng láu cá để Ngọc chụp thót được.
Rồi đủ thứ chuyện được bật qua bật lại giữa hai đứa. Ngọc phát hiện là Huy cũng… nhiều chuyện ghê gớm. Đến cả chuyện xảy ra ở nội bộ con gái mà hắn cũng biết như chuyện nhỏ Như thầm thích thằng Tâm chẳng hạn. Đó chỉ là chuyện nhỏ mà ai cũng biết thôi, nhưng đến cả những việc lớn mà ngay cả Ngọc không biết mà tên này biết thì đúng là… khó tin vì trong lớp Huy như con mọt sách, suốt ngày cắm cúi cơ mà ( à, ngoại trừ viêc đọc sách thì hắn chỉ chơi chung với đám con trai. Có thể nói Ngọc là cô gái hiếm hoi được suốt ngày… cãi nhau với Huy ^^!)
Cười hi hi hô hô đến mỏi cả quai hàm, Ngọc chợt ngước lên nhìn hàng cây ven đoạn đường đi rồi bật lên tiếng hỏi đầy vẻ ngây ngô hay chính xác là… giả nai:
- Này ông, nếu ai đi qua mà không biết chắc cứ tưởng tui và ông là một cặp hạnh phúc ông nhỉ!?
Huy tuy buồn cười với cái chất giọng đầy nai tơ và còn cả cách kéo dài phần cuối câu của Ngọc nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc để nói, trông hắn lúc này thật thà hết biết:
- Cho tui xin, mà mẹ tui bảo cụ không thích con gái hung dữ, vừa có máu găng- xtơ lại vừa không biết làm việc nhà như bà đâu. Lỡ chẳng may vô phước lấy bà thật thì chắc tui thành osin của bà mất!
Quê quá, mặt Ngọc đỏ lên, cấu vào lưng tên bạn, Ngọc bảo:
- Chạy xe cho cẩn thận vào…
Dặn vậy thôi chứ Huy chạy xe cẩn thận đến mức khi hai đứa đến nơi thì cái cổng xanh của trường đã đóng từ bao giờ. Bên kia là bác bảo vệ đang nhìn săm soi vào hai đứa nhóc đi trễ với bộ mặt không vui cho mấy.
Ngọc nhìn qua Huy, hỏi:
- Ông có bao giờ phải trình bày hoàn cảnh đáng thương của mình để có thể vào cổng an toàn mà không bị ghi tên vào sổ đen những học sinh đi trễ chưa?
- Hình như chưa – Huy nhún vai – nhưng cứ thử đã.
Hai đứa từ từ đi lại, tỏ vẻ khép kính trước bác bảo vệ. Giọng bác ồm ồm:
- Giờ thì cho tôi một lý do.
Huy gãi mái tóc lộn xộn do bị Ngọc giật liên tục trong khi đang chở của mình, giọng đầy lễ phép:
- Thưa… tối qua nội cháu ốm, phải chăm sóc nên sáng nay cháu dậy không kịp.
Một lý do đơn giản nhưng đầy thuyết phục làm cho người khó tính như bác bảo vệ cũng đành thả hai đứa đi.
Trong sân trường ngập nắng, Huy cùng Ngọc rảo bước, giọng Ngọc đầy hí hửng:
- Không ngờ nhìn ông cù lần mà lại ứng đối hay ra phết!
- Tạm thôi, làm sao có thể bì với quán quân vô địch đi trễ 5 ngày/ tuần như bà – Huy cười.
- Này, tui đang khen ông chứ không hề muốn xảy ra chiến tranh đâu nhé! – Ngọc nghiêm giọng.
- Thì tui cũng đã khai chiến gì đâu! Mà đố bà, nội tui đang làm gì á!
- Ai biết trời! Mà thử nói coi.
- Chắc là đang vừa ăn bánh chuối vừa xem báo phụ nữ như mọi khi đấy! – Huy trả lời thật tỉnh.
Thế là Ngọc ôm bụng cười nắc nẻ, quên cả tâm trạng đang giận của mình.
( Ít bữa tìm ra rùi nấm post típ.... truyện nỳ dài w0k''... nhớ đọc ủng hộ nh0a) tạm biệt
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty chài

Bài gửi  ßy 31/5/2009, 3:15 pm

Dài w0w............. hoa mắt
Ai đọc cho nẫu khóc rưng rưng
ßy
ßy
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 182
Join date : 26/05/2009
Age : 29
Đến từ : Gvấp....HCM city ^^

https://love.forumcanada.org

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  NhoxTyn 31/5/2009, 5:11 pm

¶ƒô…Ảnh đã viết:Dài w0w............. hoa mắt
Ai đọc cho nẫu khóc rưng rưng


chung Y' kjEn'
NhoxTyn
NhoxTyn
Vip
Vip

Tổng số bài gửi : 29
Join date : 29/05/2009
Age : 27
Đến từ : Trên Đất Dưới Trời

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  ßy 31/5/2009, 5:33 pm

hoan hô ừa đồng ý kiến hoan hô làm bín đọc chiện dài lúm hoa mắt
ßy
ßy
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 182
Join date : 26/05/2009
Age : 29
Đến từ : Gvấp....HCM city ^^

https://love.forumcanada.org

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 31/5/2009, 7:31 pm

ê mí người kia... đã vào post để có... dù sao cũng khen chứ? Dỗi đấy nhá! giận
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Táo-»KhôngGìLàKhôngThể 31/5/2009, 10:58 pm

leluoi good thyx mý chiện tũi học trò Tròn xoe
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 177
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : nhà tù

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  ßy 1/6/2009, 6:35 am

nói giỡn thuj
đọc cũng oke lúm á ngưỡng mộ
post nhju` nhju` chiện hay mà ngăn ngắn để pà k0an cùng đọc
hoan hô
ßy
ßy
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 182
Join date : 26/05/2009
Age : 29
Đến từ : Gvấp....HCM city ^^

https://love.forumcanada.org

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Windy-KoThuộcVềQúaKhứ...™ 1/6/2009, 5:42 pm

Hưx..dài wá..đọc ek nổi Sleep
Windy-KoThuộcVềQúaKhứ...™
Windy-KoThuộcVềQúaKhứ...™
Vip
Vip

Tổng số bài gửi : 107
Join date : 31/05/2009
Age : 30
Đến từ : Nhà ta chứ đâu

http://vn.myblog.yahoo.com/bo-votu

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 1/6/2009, 7:15 pm

khuyến khích kiểu nỳ... pÙn rùi... iêu táo thoy... táo là no.1 ngưỡng mộ ... mí người kia... nhớ đấy! tức giận
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Táo-»KhôngGìLàKhôngThể 1/6/2009, 8:50 pm

ngưỡng mộ hê hê C nấm mà lỵ hoan hô nhớ post nhanh nhanh nha nấm
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 177
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : nhà tù

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  ßy 2/6/2009, 6:49 am

Má kuj bịnh nặng òi (pa~ cug~ la C` tuj ) huhu
ßy
ßy
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 182
Join date : 26/05/2009
Age : 29
Đến từ : Gvấp....HCM city ^^

https://love.forumcanada.org

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 2/6/2009, 8:49 am

post tiếp uầy... hoan hô
Vào đến lớp, cả cô giáo lẫn đám bạn đều nhìn Huy và Ngọc như những vật thể lạ từ trên trời rớt xuống. Lý do thứ nhất là Huy vốn là người gương mẫu đến độ cứng ngắc, thế mà hôm nay lại đi trễ cùng kẻ đầu óc đơn giản (ám chỉ Ngọc đấy!). Lý do thứ hai là bình thường hai kẻ này như nước với lửa, thậm chí là Ngọc từng tuyên bố sẽ không bao giờ đội trời or đạp đất chung với Huy thế mà hôm nay hai tên này đang bước vào chung một cửa mà không gây chiến, ngược lại còn có phần hòa bình cơ đấy. Bao nhiêu câu hỏi cứ lòng vòng làm cho cả lớp xôn xao.
Huy cắt ngang sự xôn xao ấy bằng câu chào lịch sự:
- Thưa cô! Bọn em (lại bọn em cớ đấy, bình thường chỉ là “em” thôi) đi trễ. Xin cô cho vào lớp!
- Được rồi, hai em vào đi.
Huy vác ba-lô nhập bọn ngay với lũ “gà trống” đang cười rúc rích dưới lớp. Ngọc thì ngồi bàn đầu nên chẳng cần đi đâu xa xôi, chỉ cần để cái ba-lô xuống rồi “yên tọa” là xong.
Nhỏ Huyền ngồi đằng sau, vừa thấy Ngọc ngồi xuống là khều ngay:
- Ê ê, êu, way… ê!
Kêu cỡ nào Ngọc cũng không quay lại, Huyền nhẩm chắc là Ngọc đang giận nên đành nhờ dịch vụ “giấy chuyển phát nhanh” để nói chuyện.
Tờ giấy nhỏ, trắng tinh đang được nằm gọn trên bàn của Ngọc, cô nàng nhướng mắt nhìn qua rồi chậm rãi chồm tới lấy. Cũng như vậy, Ngọc đang từ từ mở tờ giấy ra đọc bằng tốc độ của một con rùa (!!).
“Làm gì mà đi trễ thế? Nếu bình thường đi với tao thì trễ là chuyện không lạ nhưng hôm nay tao nhờ thằng Huy xuống chở mày mà. Bộ nó cho mày đi bộ à?”
Ngọc lấy một quyển vở che lên, đặt tờ giấy xuống một quyển vở khác, lúi húi ghi nhưng cũng không quên thỉnh thoảng ngước lên vờ như nghe giảng rồi nhíu mày, cầm cây bút lắc qua lắc lại làm như không hiểu. (đây là bí quyết trò chuyện trong giờ học^^~!).
“Không, nó chở tao. Nó không như mày đâu, đồ mê trai bỏ bạn, cho tao đi bộ rồi mà còn nói thế à? Mà sao rồi? Mày đi học với thằng Khánh vui chứ?”
Giấy bay lại, Huyền đón tờ giấy nhanh trước khi vị nuôi dạy trẻ đáng kính đang di di trên bảng say sưa giảng bài kịp quay xuống. Nhẫm đọc, Huyền ko khỏi ngạc nhiên mà trả lời:
“Hic, xin lỗi nghen!”
Lại giấy bay lên và trong vòng vài giây sau, giấy lại bay xuống:
“Lỗi gì? Tao đâu giận mày đâu.”
Ngó con mắt, nhanh tay, lại bắt giấy thành công. Đúng là nghề của “nàng”, Huyền lại tiếp tục viết:
“Hôm nay lúc ngủ dậy mày không té xuống giường chứ? Tao nghĩ vụ hồi sáng thì ít nhất mày cũng sẽ giận và tuyệt giao với tao 1 tuần đấy! Mày làm tao bất an quá à >”<!”
Ngọc đọc xong, phì cười trước cái kiểu lo lắng thái quá của con bạn. Mà ngẫm ra cũng lạ, đúng như lời nhỏ Huyền nói, Ngọc định giận và tuyệt giao với Huyền đấy, nhưng nhờ cái tên lớp trưởng ấy (Ngọc ngó xuống chỗ Huy, tên í vẫn đang cặm cụi ghi bài, siêng thật!) mà Ngọc cảm thấy rất vui vẻ. Rồi Ngọc chợt thấy việc nhỏ Huyền có bồ ko phải là một điều tồi tệ nữa vì nhờ cái tên “Khánh 11A5” đó và cũng chính nhờ nhỏ Huyền “mê trai bỏ bạn” nên hôm nay Ngọc đã phát hiện ra là tên cù lần Huy kia cũng có điểm đáng yêu ra phết. Ấy! Nhưng như thế không phải là Ngọc ko ghét Huy nữa đâu nhá! Vẫn sẽ sẳn sàng cãi nhau khi Huy có thái độ gây chiến. ^^!
Mải suy nghĩ, Ngọc vô tình nhìn thấy bộ mặt mong chờ của Huyền nên vội vàng ghi giấy lại ngay:
“Hi, trước giờ tao trẻ con. Coi như vậy đi, từ nay ko phá mày với thằng Khánh nữa. Hai tụi bây hẹn hò vui vẻ. À, có gì ra chơi nói, giờ thì để cho tao học bài!”
Đọc xong tờ giấy, Huyền suýt ngất đi. Lần đầu tiên Huyền thấy nhỏ Ngọc nói chuyện hiền lành và khoan dung thế (bình thường thì có thể nói Ngọc là một cô nàng siêu… ích kỉ, và nó coi Huyền như vật sở hữu riêng của nó, bất kể ai muốn đến làm quen Huyền đều phải trải qua một thử thách ghê gớm là… bước qua “xác” Ngọc T_T!). Nhưng không thể ngất được vì Huyền còn phải tỉnh táo để làm cho rõ lí do tại sao hôm nay Ngọc lại thay đổi 3600 như thế. Rõ ràng tối qua Ngọc còn phone cho Huyền để cằn nhằn đủ thứ cơ mà!
Tiết ra chơi hôm nay đến nhanh hơn mọi khi. Nhưng vừa ra chơi Ngọc đã biến mất tiêu, làm Huyền cuống quít chạy đi tìm (vì sợ với đầu óc ko bình thường hôm nay, có thể Ngọc sẽ đi… dại dột. Ôi giời! Huyền đúng là giỏi tưởng tượng quá!). Ngọc thì đang ngồi thẫn thờ ở ghế đá ngoài sân. Huyền đi lại, dúi lon nước cam lạnh buốt vào má Ngọc nhưng Ngọc chỉ quay lại nhìn Huyền rồi giật lấy lon nước, uống lấy uống để như Ngọc mới bị chết khát vậy. Huyền ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi thăm:
- Mày ổn chứ?
- Hỏi gì hâm thế? – Ngọc hỏi lại ngay.
- Hơ… cái giọng ngang tàng vẫn thế cơ mà. May quá – Huyền thở phào – mày không sao!
Ngọc nhìn Huyền với vẻ khó hiểu:
- Bộ hôm nay vì được tao cho phép mày hò hẹn với thằng Khánh mà mày lên cơn thế à?
- Khùng! Là mày thì có!
- Tao thì sao?
- Hôm nay mày có vấn đề! – Huyền nói
- Vấn đề gì?
- Ờ thì… thì… là… nói chung là mày khác với mọi hôm. Vậy đi! – Không biết tìm cách gì diễn tả cho Ngọc hiểu về cái “khác thường” của Ngọc, Huyền chỉ đành nói một cách mập mờ.
- Khác chỗ nào?
- Tao… tao cũng ko chắc. Nhưng chỉ biết là hành xử của mày hôm nay ko bình thường.
Vừa dứt lời, Huyền đã choáng váng vì một cú đánh mạnh của Ngọc vào đầu. Ngọc bình thản:
- Mày suy nghĩ nhiều quá. Đây là cái hại của việc mày quen với thằng Khánh đó. Hai tụi bây chia tay đi!
Chỉ một câu nói thế, mà hình như câu nói này ko hay ho gì nhưng làm cho Huyền mừng rỡ:
- Ôi trời! Đúng là mày ko sao rồi. May quá!
Ngọc đẩy Huyền ra, đầy vẻ bực bội:
- Mày có ấm đầu ko đấy? Lúc trước thì nằn nặc đòi quen với thằng Khánh, giờ tao chịu rồi lại bảo tao ko bình thường. Tao nghĩ nên đưa mày vào Biên Hòa được rồi ấy! Giờ ko có chuyện gì thì để cho tao yên!
- Ừ! Thì yên! – Huyền không nói nhiều nữa, chỉ ỉu xìu ngồi bên cạnh Ngọc.
Được một lát, Huyền bất ngờ phát hiện ánh mắt đắm đuối của Ngọc hướng về phía thư viện và đang có người bước ra từ đấy. Chính là Huy chứ ko ai khác.
Ngay lập tức, ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Huyền bật cười lớn:
- Aaaaa! Hahahahaha!
Giật mình, Ngọc suýt té xuống ghế. Ngọc nhăn mặt nhìn Huyền:
- Mày có bị gì ko đó!?
- Tao biết rồi nha! – Huyền huých nhẹ vào vai Ngọc – Vậy mà giấu! Xấu xa!
- Cái gì?
- Hahaha – Huyền vẫn chưa dứt cười – Tao biết bệnh của mày rồi. Mày đúng là con ngốc. Có thế mà ko rõ à? Mày “mết” thằng Huy cù lần chứ gì?
- Hả?? – Ngọc trợn ngược cả mắt
Không để Ngọc trả lời, Huyền tiếp tục:
- Mày “mết” nó hồi nào vậy? Lý do nào mà mày “mết” nó? Hai tụi bây bình thường như nước với lửa mà.
- Khoan! Mày nói gì? Nói lại coi.
- Mày… “mết”… thằng… Huy…. – Huyền nhắc lại một cách chậm rãi, rõ ràng.
Ngọc chợt xụ mặt xuống, im lặng làm cho Huyền lo lắng:
- Mày sao thế?
- Sao gì? Tao cần tiêu hóa chuyện mày vừa nói chứ gì – Ngọc quát
- Có gì mà nghiêm trọng thế? Chỉ là thích thằng Huy thôi mà.
- Có đó! Như lời mày bảo thì tao thích thằng Huy…
- Ừm – Huyền gật đầu.
- Trời ơi! – Ngọc ôm đầu kêu lên – Có phải ko vậy nè?
Huyền đánh bộp vào lưng Ngọc, tỏ vẻ vui mừng:
- Chúc mừng nha. Tuy thằng Huy hơi cù lần nhưng xét tổng thể thì nó được đấy!
- Đừng có hâm! Sao mà tao lại có thể “kết mô-đen” với cái kẻ mà luôn đấu khẩu với tao trong 2 năm cơ chứ?
- Thì có thương mới có gây lộn mà – Huyền ra vẻ hiểu chuyện.
- Không, tuyệt đối không thể! – Ngọc vẫn tỏ vẻ chưa hết bàng hoàng.
- Có gì không thể cơ chứ? Thích nó thì nói. Đâu phải tụi bây như Romeo với Juliet đâu mà ko được.
- Ừ thì… - Đến lúc này, Ngọc mới thôi vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Ngọc, Huyền thích thú lắm. Cô nàng hớn hở:
- Thế giờ nói cho tao nghe mày để ý nó từ bao giờ?
- Hình như mới hồi sáng.
- Hồi sáng? – Huyền kêu lên – Rồi. Hiểu. Đây gọi là tình yêu sét đánh đây này.
- Sét đánh gì? Nhưng mà lúc nó nói chuyện với tao. Tao cứ thấy… sao sao í. Tim của tao nhảy với tốc độ x2 so với bình thường đấy.
- Y chóc. Tình hình như vậy là mày đang tương tư. Ha ha! Thú vị, thú vị.
Ngọc hất mặt đi, tỏ vẻ giận:
- Tao đang nghiêm túc mà mày cứ đùa. Không nói chuyện với mày nữa.
Thấy Ngọc có vẻ giận thật, Huyền đành năn nỉ:
- Thôi mà. Tao xin lỗi. Do lần đầu thấy mày như vậy nên tao hơi vui thôi mà. Vậy được rồi, tao giúp mày “bày tỏ” với thằng Huy nha.
- Chẹp. Thôi khỏi. Cảm ơn ý tốt nhưng tao thích chuyện này tự nhiên hơn. Tao cũng ko có bạo gan như mày đâu, ai đời con gái mà đi “tỉnh tò” với con trai như mày cơ chứ?
Huyền hơi ngượng nhưng vẫn cố chống chế:
- Thì đã sao nào? Nhờ vậy mà hiện giờ tao với Khánh đang rất hạnh phúc cơ đấy.
- Ừ. Hạnh phúc thì kệ mày. Nhưng… tao có chuyện muốn nhờ mày đây.
- Chuyện gì?
- Từ nay mày kêu thằng Huy xuống chở tao đi học nha. Chuyện còn lại tao lo.
- Ok! Nếu có kết quả nhớ dẫn tao ăn mừng đó.
- Ừ.
Thế là theo kế hoạch của hai đứa, Huyền đã tạo áp lực đe dọa bắt Huy ngày ngày đều đều xuống chở Ngọc. Lúc đầu Huy còn cự nự nhưng một hồi ỉ ôi thì cuối cùng Huy cũng đã chịu thua. ^^!

Ít bữa tìm để post tiếp nha ^^~ ngưỡng mộ tạm biệt
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Táo-»KhôngGìLàKhôngThể 4/6/2009, 1:29 pm

cười gian lại là chiện tình cũa hs đey mà . thyx mý chiện nì ( zì ỡ ngoài wen thỳ có wen mà hok có lãng mạng như trog đey ....zứ lại hs mà thý hok hợp tự đông ct à ko cần ai nói hết hôhô ) có kinh ngiệm lun zầu x hổ
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 177
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : nhà tù

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  NhoxTyn 5/6/2009, 9:12 am

chong' met. wa' dy nhu*ng faj? coa' d0c. het'
ung? ho. ma` hoan hô hoan hô
NhoxTyn
NhoxTyn
Vip
Vip

Tổng số bài gửi : 29
Join date : 29/05/2009
Age : 27
Đến từ : Trên Đất Dưới Trời

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  ßy 5/6/2009, 11:16 am

toát mồ hôi chiện na0 cug~ dai` ngoang` hit za toát mồ hôi đọc đc 10 dòng đầu bữa sau đọc típ hôhô
ßy
ßy
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 182
Join date : 26/05/2009
Age : 29
Đến từ : Gvấp....HCM city ^^

https://love.forumcanada.org

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 6/6/2009, 8:56 am

mọi người làm nấm cảm động quá y....... khóc rưng rưng khóc rưng rưng
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Táo-»KhôngGìLàKhôngThể 8/6/2009, 5:19 pm

POst típ ih sao lâu wá zỵ nấm đợi gãy cỗ nè đừng đy
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 177
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : nhà tù

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 8/6/2009, 6:09 pm

hị hị... post típ uầy ngưỡng mộ
Ngọc ngước cổ lên nhìn chăm chú hàng cây trụi lá phía bên kia nhà hàng xóm. Lại thở dài. Hôm nay ko biết Ngọc đã phải thở dài bao nhiêu lần rồi đấy.
Chả là hôm nay Chủ Nhật. Nhỏ Huyền bận đi “hẹn”, để lại mình Ngọc bơ vơ. Vậy mà bữa hôm kia còn nghe Huyền hứa đến bùi tai là Chủ Nhật sẽ cùng Ngọc lên Mega để xem phim thư giản, tiện tư vấn cho Ngọc về những chiêu cho quá trình “cưa cây” của Ngọc.
Buồn quá ko biết làm gì, Ngọc đành phải chui ra đường để khuây khỏa vậy.
Đúng là ngày Chủ Nhật. Đường phố đông làm Ngọc muốn chết ngạt vì hơi nóng vây quanh. Bước vào một quán Ice Cream, hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra làm Ngọc cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Du dương theo bản nhạc I love U dễ thương, Ngọc lại chợt giật mình:
- Êu! Ngọc! Lại đi chơi một mình à?
Lại giọng quen quen. Mừng thầm, Ngọc quay lại. A! Là Huy. Đúng là hôm nay thần may mắn mỉm cười với Ngọc. Tuy mừng nhưng Ngọc vẫn làm bộ ko quan tâm:
- Lại bị lạc à?
- Không. Đi ăn kem như bà đấy – Huy kéo ghế ngồi đối diện với Ngọc.
- Vậy thì ăn đi! – Ngọc phán một cách ơ thờ (giả bộ ấy ^^!)
- Ừ. Mà ủa? Hôm nay nhỏ Huyền ko đi với bà à? – Huy quay qua quay lại tìm kiếm.
- Không. Mà sao lần nào gặp ông cũng hỏi con Huyền hết vậy? Nó có bồ rồi. Đừng hy vọng chi nhá! – Ngọc hơi ko vui.
Huy giựt nảy:
- Úi. Ko dám đâu. Ai chứ cái bà la sát ấy (cái biệt danh mà Huy đặt cho Huyền từ cái ngày Huyền ép buộc Huy phải ngày ngày lên chở Ngọc đi học) thì ko bao giờ.
- Hơi… - Ngọc khẽ thở dài – Buồn quá! Hôm nay nó bận đi hò hẹn rồi. Nên tui đi một mình.
- Tội nhỉ?
- Tội gì? Suy cho cùng thì cũng chỉ tại cái tên Khánh hết. Bây giờ hễ nhắc tới cái mác Khánh 11A5 thì cũng đủ làm tui nổi điên lên. Nếu mà biết trước như vậy thì chắc tui đã đá một cái cho tên Khánh ấy văng tuốt ra ngoài vũ trụ.
- Thế lý do mà bà ngồi cặm cụi ăn kem thế này là ko có ai rủ đi chơi à?
- Chứ còn gì nữa.
- Thế bà rảnh ko?
Ngọc nhăn mặt:
- Rảnh đến độ có thể ngồi đây xơi sạch kem của cửa hàng này. (tất nhiên là nếu cái bụng của Ngọc ko biểu tình)
- Thế bà đi giúp tui một việc nhé?
Ngọc mừng húm, thật ra nó chẳng muốn chết dí tại cái cửa hàng kem này tí nào nhưng còn làm eo:
- Việc gì?
- Đi mua quà sinh nhật với tui. Tui thật sự ko biết con gái thích quà sinh nhật gì cả.
Ngọc tỏ vẻ hốt hoảng:
- Sinh nhật ai? Con gái á?
- Ừ. Sinh nhật nhỏ em họ.
- Ờ, hóa ra là em họ à? – Ngọc thở phào.
- Vậy bà giúp tui nghen – Huy ngước mặt năn nỉ với ánh mắt và bộ dạng của một… con cún đáng yêu làm cho Ngọc ko thể nào từ chối được.
- Thôi được rồi. Đi thì đi.
Thế là Huy đèo Ngọc đi vòng vèo qua các shop để lựa chọn. Không biết có phải do Ngọc tưởng tượng hay ko mà dường như Ngọc thấy trên đường ai cũng ngoái nhìn hai đứa. Ngọc nhẫm chắc là mọi người đang hâm mộ vì thấy Huy và Ngọc quá sức đẹp đôi ^^! (tự tin thấy ớn) Lòng của Ngọc vui lạ, tự nhiên lại biết ơn thầm nhỏ Huyền đấy.
Trên đường đi, Ngọc hỏi:
- Mà ông có biết em của ông thích cái gì ko? Chứ chẳng lẽ phải lang thang hết tất cả các shop ở thành phố này chỉ để tìm cho nhỏ em của ông một món quà ưng ý?
- Ừm… bình thường tui ít để ý nhưng gần đến đông rồi, thời tiết lạnh, thôi thì tặng cho nó khăn choàng cổ vậy. Bà thấy sao?
- Cũng được đấy. Tui biết có một shop bán khăn choàng cổ rất đẹp, giá lại phải chăng. Mình đến đó đi.
- Ừ. Ở đâu?
- Hachi hachi đấy.
- À, biết rồi.
- Mà tui hỏi này – Chợt nhiên một loạt câu hỏi cứ ào đến cuộn trong đầu Ngọc.
- Chuyện gì?
Ngọc lúng túng một chút rồi tiếp:
- Sao… tui thấy ông có vẻ rất hiểu nhỏ em của ông thích gì, vậy cần chi phải chở tui theo cho mệt vậy.
- Ủa? Thế là bà cũng biết bà nặng lắm hở? – Huy vờ ngây thơ hỏi lại – Đâu phải dẫn bà theo vô ích. Thật ra mua khăn choàng cho em tui chỉ là chuyện phụ. Còn những 1 tuần nữa mới đến sinh nhật nó cơ mà. Hồi sáng nhỏ Huyền pm, nó bảo tui phải đến chở bà đi chơi chứ ko nó sẽ quậy tiếp. Đành phải đi tìm bà. Đến nhà thì mẹ bà bảo bà đi rồi, nhớ lần trước nhỏ Huyền nói mỗi lần buồn là bà hay vào Ice Cream nên tui ghé xem thử. Y chóc là bà ngồi thù lù ở đấy – Huy cười lớn.
Ngọc thấy hơi… cảm động. Không ngờ Huy lại quan tâm đến nó thế, chắc từ nay nên ít “hành hạ” Huy lại thay cho quà cảm ơn lần này đây.
Xe cứ chạy giữa trời nắng và hai đứa vẫn cứ im (bình thường hai tên này nói nhiều lắm, nhất là khi gặp nhau), Ngọc đánh tiếng:
- Ông ơi! Ông thấy tui có… hiền ko? – Hỏi xong, Ngọc hoảng hồn khi nhận ra mình đang hỏi một câu lãng nhách.
Thế mà Huy vẫn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời, rất thật tình:
- Ừ… bình thường trên lớp thì tự bà biết rồi đấy. Chả phải là có ngay cái tên “bà chằn lửa chính hiệu con bò vàng 5 sao” đấy hay sao mà hỏi?
- Cái ông này, đáng ghét! – Ngọc ko kềm được, phải cấu thật mạnh vào lưng Huy.
- A! Trời ơi! Bà hỏi thì tui nói, sao lại hành hung người khác thế? – Huy kêu lên, một tay vòng ra sau lưng để xoa.
- Ông đúng là ko chút suy nghĩ. Đáng nhẽ trong trường hợp này, đối phương là một cô gái xinh đẹp (tự khen luôn) thì dù sự thật nó có phũ phàng đến đâu thì ông cũng phải nói sao cho tế nhị chút chứ? Nói thật thế có biết người ta buồn ko? Lại dỗi ông bây giờ! – Giọng Ngọc có vẻ như là dỗi thật.
Huy cười khanh khách khi nghe Ngọc đòi “dỗi”:
- Hahaha! Cứ dỗi thoải mái. Mà theo tui nghĩ thì dù tui có nói xấu bà cỡ nào thì bà cũng ko buồn đâu. À mà này, nếu có dỗi thì dỗi lâu một tí nhá. Để tui có dịp xả street vì lâu quá ko được yên tĩnh rồi. Ngày nào cũng phải chí chóe với bà đến lùng bùng cả tai đây này.
- Thôi, mặc ông đấy! Nói chuyện với ông một hồi chắc tui đá ông xuống xe quá!
Thế là Ngọc lẫn Huy lại im re. Giờ thì đã đến cái shop mà Ngọc bảo. Cái shop này nằm tận trong hẻm mà Ngọc cũng biết, đúng là con gái! (ơ, thế chẳng nhẽ trước giờ Ngọc là con zai à?)
Vào shop, cái màu xanh lá làm cho ai cũng cảm thấy dễ chịu. Ngọc lôi Huy xuống ngay chổ bày khăn choàng rồi lấy ngay ra một chiếc khăn màu hồng đậm, giơ lên khoe:
- Thế nào? Đẹp đấy chứ?
- Tạm. Nhưng màu sắc lố lăng quá!
- Lố lăng là thế nào? – Ngọc cau mắt – Đúng là ko biết thưởng thức cái đẹp.
- Thôi, lựa lẹ đi – Huy hối.
- Từ từ chứ, em gái ông thích màu gì?
- Hình như… hình như là màu vàng đấy!
- Khiếp! – Ngọc kêu lên – Con bé em ông chuộng màu nhỉ? Trời này mà nó đeo cái khăn màu vàng ra đường chắc ai cũng phải nhìn quá! – Ngọc lắc đầu bình luận.
- Em tui ko như bà đâu. Đã bảo là khăn mùa đông thì mắc gì trời đang oi bức lại mang chứ? Đúng là ấu trĩ – Huy bĩu môi.
Có vẻ quê, Ngọc chống nạnh:
- Thôi nhá! Đang giúp ông đấy. Bảo tui ấu trĩ thì ông có giỏi lựa một cái thật đẹp tui xem nào?
- Không. Tui ko thích lựa – Huy từ chối thẳng.
- Không biết lựa thì nói, làm gì mà phải tỏ ra cao ngạo thế cơ chứ? – Ngọc lầm bầm.
Ngọc xới tung cả hàng khăn mà mất công chị bán hàng phải xếp gọn gàng (kiểu này thì chị shop nên lấy tiền sắp xếp thôi), lấy ra tất cả những chiếc khăn màu vàng rồi xếp riêng ra. Bắt đầu đi từng cái để Huy chọn:
- Sao? Ca rô nhé! – Ngọc chỉ vào chiếc khăn ca rô đen – vàng.
- Không! – Huy lắc đầu nguầy nguậy.
Ngọc đành đi đến chiếc khăn thứ hai:
- Vậy còn cái sọc này?
- Không! – Huy lại tiếp tục lắc đầu.
- Thế thêm một chút hình dâu tây thì sao nào?
- Cũng không! – Lại thêm một chữ “không” nữa.
Có vẻ đã mệt, Ngọc ko còn hớn hở như lúc đầu mà giọng đã trở nên yếu xìu:
- Vậy rằn ri thì sao?
- Không!
Bực tức, Ngọc quát lên:
- Cái gì cũng không là sao? Ông kén chọn thế thì làm sao mà tìm cho ra?
Huy ko trả lời. Cứ săm soi đi tới một chiếc màu vàng bên ngoài cùng. Rồi đưa lên:
- Tui thấy cái này được đấy!
Ngọc nhìn cái khăn. Cũng là màu vàng, bằng len. Tuy vậy ko có trang trí gì nhiều ngoài hình một chiếc ô màu trắng ở cuối khăn rồi vài nét chữ nhưng nhìn nó rất bắt mắt. Ngọc gật gù:
- Chậc, khiếu thẫm mĩ của ông được đấy chứ. Quyết định lấy cái này à?
- Ừ. Đẹp nhỉ? – Huy tỏ vẻ vui mừng.
- Đẹp! – Ngọc đồng tình.
Lạ thật, có lẽ đây là lần đầu tiên Huy và Ngọc có chung một quan điểm. Trước giờ, hễ Huy muốn cái gì là Ngọc lại chọn cái ngược lại. Như thể muốn trêu nhau đấy.
Không chần chừ, Huy lấy ngay chiếc khăn đó. Chiếc khăn được bọc cẩn thận trong một hộp giấy kiếng thật đẹp. Rồi thế là hai đứa ra về. Trên đường đi, Huy cứ rối rít cảm ơn làm Ngọc thấy ngại vô cùng. Đến phải nói:
- Thôi, cảm ơn quài. Tui có giúp gì đâu. Cái khăn này là tự ông chọn mà. Tui đi theo chỉ tổ… mệt cho cái chân của ông thôi. Nếu biết vậy chắc hồi nãy đừng chở tui đi, đúng hok?
- Ừa, có lẽ vậy – Huy gật ngay – Nhưng… là bà chỉ tui cái shop đó mà. Giờ cũng phải cảm ơn. Bà muốn về chưa?
- Chưa. Chi vậy?
- Tui chở bà đi chơi tiếp coi như cảm ơn. Muốn đi đâu đây, ngoại trừ lên Ice Cream vì tiền làm part-time cả tháng của tui chắc ko đủ cho bà ăn đã đời đâu nhỉ? Bà là một con sâu hảo ngọt mà.
- Xùy – Thấy chưa gì mà Huy đã lo cho cái túi tiền, Ngọc bĩu môi – Giờ ông có nài nỉ tui cũng ko lên đó đâu. Lúc sáng đã ních một bụng no nê đầy kem rồi. Khiếu qua thứ khác đi. Ừm… đi… Anly vậy!
- Ở đâu?
- Cửa hàng mới mở ở đường Nguyễn Thị Minh Khai, cách quán Lotteria góc Đinh Tiên Hoàng một nhà uầy. Tui cũng chỉ mới phát hiện thôi – Ngọc hồ hởi giới thiệu - Ở đó chuyên bán món ăn của Nhật đấy. Toàn mấy món ngon mà trong các truyện manga Nhật hay có.
Huy ngạc nhiên, quay hẳn ra sau:
- Tui ko ngờ luôn à nha. Cái quán đó mới mở mà cũng ko thoát khỏi cặp mắt quan sát của bà. Tâm phục khẩu phục!
Bất chợt ánh mắt chạm nhau, Ngọc thấy bối rối liền cúi xuống, hơi ấp úng:
- Có… có gì đâu!
Huy quay lên lại, tập trung lái xe tiếp.
Chiếc xe rục rịch đỗ lại trước cửa quán Anly. Đợi Huy dắt xe đi gửi rồi Ngọc và Huy cùng vào bên trong.
hix hix... nóa ko choa post nhìu... khóc rưng rưng
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 8/6/2009, 6:11 pm

nấm đành cắt xẻ ra mà post uầy...
An tọa tại một bàn ven cửa sổ, Ngọc hí hửng gọi món mà ko cần đến menu:
- Chị cho em 2 phần bánh xiên que Dango, 1 chè đậu đỏ Zenzai, 1 đá bào siêu mịn Kakikori… - Ngập ngừng một chút, Ngọc cười toe – Thôi, bao nhiêu đấy ạ. Lát em gọi tiếp.
Huy vẫn im, ko nói gì. Cho đến khi chị bồi bàn đi khỏi, Ngọc ngạc nhiên nhìn Huy:
- Ơ, thế ông ko ăn gì à?
- Ơ – Huy kêu lên cũng ngạc nhiên ko kém – Chả phải bà đã gọi món giùm tui còn gì?
- Tui gọi hồi nào? – Ngọc hỏi.
- Thì bà gọi một lô một lốc ấy. Chả nhẽ là… gọi cho mình bà?
- Ừ - Ngọc gật đầu ngay – Chứ chẳng lẽ ông tưởng tui rỗi hơi đến mức gọi giùm ông à?
Huy cúi mặt xuống, cố nín cười nhưng mà đôi vai vẫn run run làm cho Ngọc tròn mắt:
- Cười gì?
- Bà đấy!
- Tui?
- Ừ. Làm tui nhịn cười ko được. Đồ con heo!
- Cái gì mà heo? – Ngọc quạu.
May mà lúc đó, thức ăn đem ra mới ngăn được chiến tranh. Ngọc ngồi ăn ngon lành, mặc cho Huy vẫn chỉ uống trà. Được một chốc, Ngọc ngước lên:
- Ngon lắm ông ạ!
- Thế à?
- Ừ.
- Vậy thì tui cũng ăn thử - Huy vừa nói vừa chồm tới lấy phần bánh xiên que Dango rồi hí hửng ăn trước con mắt tức tối của Ngọc.
Ngọc hỏi:
- Sao ông ko gọi mà ăn, lại lấy bánh của tui?
- Lấy của bà ăn cho đỡ phí. Bà ăn nhiều thế khéo lại phì lên cho mà xem – Huy bảo.
- Ơ… phì á? – Ngọc chưng hửng.
- Ừ. Ăn nhiều đồ ngọt thế ko phì thì là gì? May cho bà là hôm nay có tui đấy!
Nghe Huy nói xong, Ngọc vội đặt ly đá bào đang ở dở xuống, cười gượng:
- Không ăn nữa. No rồi.
Thế là Huy cười giòn, nghiêng ngã ra làm bao nhiêu thực khách ngồi bên cạnh cũng phải nhìn. Cố nghiêm túc, Huy nói:
- Đùa bà đấy. Ăn đi. Phì đâu mà lo. Bà ốm teo, ăn nhiều một tí thì được đấy.
Biết bị Huy lừa, Ngọc tỏ vẻ giận:
- Thôi, không ăn nữa. Hết muốn ăn rồi.
- Ơ, tui đùa mà. Thế bà ko ăn nữa thì thôi nhé! Tui ăn!
- Khoan! – Vừa thấy Huy định với lấy phần đá bào, Ngọc đẩy tay Huy ra ngay, nói lại – Tui nghĩ lại rồi. Tui sẽ ăn cho bỏ ghét!
Rồi Ngọc kêu thêm quá trời món nữa. Ăn phủ phê xong, Ngọc khệ nệ đi ra cửa, mặc cho Huy phải méo mặt trả tiền.
Huy tiếp tục đèo Ngọc qua các con phố. Bây giờ vẫn còn sớm nên Ngọc ko muốn về nhà. Đi ngang qua Mega, Ngọc thét lên:
- Á! Con Huyền kìa!
Huy nhìn theo hướng tay chỉ của Ngọc rồi phóng ù qua đó, vui vẻ chào:
- Hi! Hai người đi chơi đấy à?
- Ừ. Chào hai người – Khánh te tởn cười.
- Ủa? Á! Sao… sao hai người lại ở đây? – Huyền hoảng hồn khi thấy Ngọc và Huy.
- Sao? Đến đây ko được à? Tình cảm quá nhỉ? – Giọng Ngọc hằm hè đầy vẻ đe dọa, lại cộng thêm ko khí u ám nữa chứ - Lên Mega mà ko rủ ai cả.
Huyền ko dám nhìn vào Ngọc, phải vờ quay đi:
- Ờ… thì… ờ mà bọn tao có chuyện phải đi gấp. Bye nha. Có gì tối tao phone cho, giờ thì… rút! – Huyền nói gấp rồi nhanh chóng kéo Khánh đi ngay.
Huyền chạy nhanh khiếp, mới đó mà mất vút. Để lại Huy và Ngọc nhìn theo. Huy có hơi ngẫng ngơ:
- Ủa? Bà ấy bị sao thế nhỉ?
- Hừ… hừ… - Ngọc gầm gừ - Ai mà biết chứ?
Tuy Ngọc nói rất nhỏ, giống như là tự nhủ nhưng vẫn đủ để Huy nghe thấy, quay ra sau, Huy nhe răng cười lém lỉnh:
- Biết rồi nha. Hóa ra bà chính là “hung thủ” làm cho nhỏ Huyền sợ phát khiếp kìa.
Toan cãi lại nhưng Ngọc ko làm vậy, cô nàng áp tay vào lồng ngực, tỏ vẻ đau khổ:
- “Hung thủ” ư? Từ này làm cho tui có cảm giác ko thoải mái và vô cùng đau đớn ông ạ!
Huy ngớ cả người, vội quay đi, nhấn pê-đan và đạp đi:
- Thôi đi bà. Nhìn mặt bà khó coi quá.
- Khó coi chỗ nào? – Ngọc vừa hỏi, một tay vừa định hình sẳn như một nắm đấm.
Như điềm báo trước hễ nói ra là có nguy hiểm, Huy im lặng một chút rồi lãng sang chủ đề khác:
- Thôi, bây giờ đi đâu nữa đây? Tui mệt quá rồi.
- Ko biết nữa. Chả nghĩ ra chổ nào để chơi.
- Hay sẳn rồi tui với bà vào Mega xem phim đi! – Huy đề ra ý kiến.
- Ông trả tiền vé nha! – Ngọc lập tức nói.
Huy nhăn mặt:
- Bà khôn quá! – Tuy vậy nhưng Huy vẫn quay xe lại về hướng của Mega.
Thế là hai đứa vào rạp mua vé. Hôm nay chả thấy phim gì hay ngoài bộ phim “Giải cứu thần chết”. Phim này hay lắm, làm Ngọc mê đứ đừ đừ, dù đã coi 2 lần nhưng vẫn muốn coi lại. Với sức ép của Ngọc thì dù ko muốn thì Huy cũng phải nghe theo dù anh chàng đang muốn xem bộ phim khác.
Bộ phim bắt đầu chiếu, Ngọc vừa xem vừa nhai bắp rang bơ chóp chép. Huy ngồi xem một cách rất là ơ thờ, anh chàng chả hiểu nổi tại sao một bộ phim vớ vẫn như vầy mà Ngọc lại đòi xem cho bằng được cơ chứ?! Lại còn cười hi hi hô hô từ đầu đến đuôi nữa. Rõ chán.
Sau 90p phí công ngồi xem, và số tiền hao phí (Ngọc ăn bắp rang như heo ấy) cho Ngọc, cuối cùng Huy cũng được giải thoát vì bộ phim đã kết thúc. Ra khỏi rạp, Ngọc vẫn nức nở khen:
- Hay quá xá là hay! Ông thấy hay ko?
- Có xem đâu mà biết – Huy thủng thẳng.
- Trời ạ! – Ngọc kêu lên – Ông đúng là ko biết thưởng thức gì cả.
- Coi như bay đi 85k để làm tiền công đức. Biết thế thà lúc nãy dẫn bà đi vòng vòng rồi thả bà về nhà cho xong!
- Vớ vẫn! Thôi, về đi!
Huy nghe thế thì mừng húm:
- Về hả? Ừ, về thì về!
- Nghe về là mừng lắm.
- Chứ bà nghĩ sáng giờ tui đèo bà đi tùm lum, ko được gì, vừa tốn tiền, vừa mất sức nữa mà.
- Ai bảo ông tự nguyện?
- Thì đây là lần dại dột cuối cùng trong đời tui. Lần sau tui nhất quyết sẽ ko chở bà đi chơi ko công vậy đâu nhá!
- Ai cần chứ? – Ngọc trề môi.
- Thôi. Lên xe đi! – Huy hối.
Ngọc ngồi lên xe. Lòng có chút bực bội vì Huy dám bảo chở Ngọc đi chơi là điều dại dột của hắn. Đáng nhẽ phải là vinh hạnh chứ!? (xin lỗi, gặp tui là Huy trong trường hợp này sẽ bảo là điều chết người chứ chẳng dại dột đâu! >”<).
Trên một quãng đường dài, chỉ nghe Huy nghêu ngao hát rồi thỉnh thoảng có tiếng Ngọc khó chịu gắt lên. Những hễ Ngọc càng gắt là Huy càng hát to như thể trêu người ta vậy. Cái bực tức cứ đeo đẳng nãy giờ làm Ngọc cảm thấy ko thoải mái. Mà sao tên này… vô duyên thế nhờ? Dù sao đi nữa thì Ngọc cũng là con gái, nói như thế khác nào… nói xấu người ta, và dù có lỡ nói rồi thì cũng phải biết xin lỗi chứ. Đằng này hắn hoàn toàn ko để ý gì đến thái độ cáu kỉnh của Ngọc mà vẫn cứ vô tư xem như bình thường.
Đến trước cổng nhà, chiếc xe ì ạch đỗ lại. Ngọc bước xuống, định đi thẳng vô nhà nhưng chợt dừng lại, Ngọc cười tươi rói:
- Hôm nay dù sao vẫn cảm ơn ông!
- Ồ, ko có chi! Mà sáng giờ tụi mình giống như hẹn hò quá nhỉ? – Huy chợt bật ngay cái giọng nham để chọc giận Ngọc.
Tự nhiên, Ngọc lại ấp úng đỏ mặt, ko nói gì làm Huy ngạc nhiên:
- Sao thế? Sao lại đỏ mặt thế kia? Ủa? Chẳng lẽ… - Huy ngập ngừng – …iêu tui rồi hả? Chết tui mất! Tội lỗi, tội lỗi quá!
Nghe Huy làm cái bộ dạng lếu tếu thế, Ngọc ko nhịn được cười, vẫn ko quên cho Huy một đấm rồi Ngọc bỏ đi vào nhà. Rồi còn quay lại bảo:
- Hơ hơ! Bảo cho ông biết nhe, về ngủ sớm mà mơ đi!
- Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở. Lát về tui sẽ ngủ liền.
Khi Ngọc đi hẳn vào nhà, Huy mới lại leo lên xe và phóng đi. Ngọc từ trên lầu nhìn theo cái bóng đang huýt sáo trên đường mà lồng ngực vẫn đang đập thình thịch. Chết thật. Lúc nãy xém chút nữa là Ngọc bị lộ tẩy rồi. Tuy rất muốn nói thẳng ra nhưng tưởng tượng ra cái bộ dạng đắc thắng với lại vênh váo của Huy khi nghe Ngọc tỏ tình thì Ngọc lại thấy… tức anh ách. Nên kệ, cứ cho hắn thêm vài hôm nữa để chuẩn bị tinh thần rồi sau đó sẽ thành osin của Ngọc, hehe! (úi zời! Chưa biết tỏ tình người ta có chịu hay ko mà giờ đã tính trước “chính sách cai trị” rồi. Pó tay!)



Tối, Ngọc vẫn đang cười nghiêng ngã trước bộ phim hoạt hình “Tom & Jerry” thì bị giật mình đến nổi té xuống giường vì cái chuông điện thoại.
Ngọc lồm cồm bò dậy, chưa kịp nghe tiếng ai, Ngọc đã quát:
- “Tiên sư mày nghen Huyền! Làm tao té xuống giường rồi này!”
Huyền hơi ngạc nhiên:
- “Ủa? Sao biết là tao hay thế?
- Thì chả phải hồi chìu mày bảo sẽ phone cho tao à?
- Ừ nhỉ, tao quên.
- Có chuyện gì ko?
- Hỏi thế là sao?
- Chứ mày bảo phone cho tao. Ko có chuyện gì chả nhẽ bắt tao ngồi thế này quài à? Ko nói thì cúp đây!
- Khoan! – Huyền ới lại – Có chứ! Tao định hỏi hồi chiều bọn bây (bao gồm Ngọc và Huy) đi chơi thế nào? Mày nên cảm ơn tao đấy nhé! Nếu ko phải tao pm trước cho thằng Huy thì mày chả có dịp “hẹn hò” thế đâu.
- Ồ. Thế tao phải cảm ơn mày đã hứa lèo, bỏ tao ngồi buồn 1 mình ở Ice Cream để mày bay đi chơi với “cậu í” của mày à? Trong khi nhiệm vụ của mày là Chủ Nhật mỗi tuần phải chở tao đi chơi ấy chứ. Tính chuyện đó thôi là hồi chiều đủ cho tao đá bay thằng Khánh đi rồi đấy!
- Thôi, coi như tao chưa nói gì đi. Giờ kể cho tao nghe nào.”
Ngọc bắt đầu ngượng nghịu kể mọi chuyện cho Huyền nghe. Nào là từ chuyện đi mua khăn, rồi sau đó là lên Anly và cuối cùng là ghé Mega coi phim (chỉ mình Ngọc coi thôi) đều được Ngọc kể một cách chi tiết. Thậm chí còn nhắc lại nhiều lần. Lần đầu, khi kể về thái độ quan tâm của Huy với mình, Ngọc nói bằng giọng thật nhẹ nhàng, rồi còn thỉnh thoảng cười phá lên nữa. Đến cái lúc đi về, Ngọc chỉ kể sơ sơ, hình như là ko nhắc đến cái việc Huy chọc tức Ngọc luôn. Có gì hay ho mà nói?
Sau khi nghe hết, Huyền phá lên cười:
- “Waaaa! Lãng mạn kinh khủng há! Còn tình cảm hơn tao và Khánh luôn.
- Ừ, tình càm đến độ hồi chìu tao suýt cho thằng Huy đi bệnh viện rồi đấy – Buột miệng, Ngọc nói ra luôn.
- Sao thế?
- Nó bảo đi chơi với tao là điều dại dột trong đời nó – Ngọc hậm hực.
- Ờ, đúng thế thật.
- Cái gì? Mày tin ngay lúc này tao có thể phóng qua ngay nhà mày để cho mày một trận ko?
- Thôi. Cho tao xin. Giỡn thôi mà. À, vậy mày tính chừng nào nói?
- Ít bữa nữa.
- Là khi nào?
- Thì khi thích hợp chứ khi nào!
- Thôi, tao nghĩ chắc đợi thêm 30 năm nữa mày mới nói quá – Huyền thở dài.
- Khéo đùa. Ít bữa nữa thôi. À, giờ tao đi ngủ. Pai mày nhé. Hiện nay tao đang theo chế độ dinh dưỡng trong tivi để dưỡng da nên cần đi ngủ sớm. Hôm sau ko cần đến chở tao đi học đâu. Ngủ ngon!”
Lần đầu tiên trong 2 năm làm bạn với Ngọc là Ngọc lại chủ động cúp máy trước khi hai đứa đang “tám”. Bình thường nó Ngọc cứ kéo lê từ chuyện này sang chuyện khác, kể cả những chuyện vớ vẫn, ko liên quan gì cũng nói hết. Rồi lại còn dưỡng da nữa chứ. Đúng là lạ thật!
Huyền tự nhủ:
- Khéo ít bữa nữa nó lại đi học nữ công gia chánh vì “tình yêu” cơ đấy!
Rồi Huyền lại tiếp tục xem phim. Ở bên nhà Ngọc thì Ngọc đã yên giấc trong chiếc chăn ấm và cô nàng cũng đã hẹn giờ sớm hơn 15p để ngày mai dậy đi học nữa đây. Nhìn mặt Ngọc ngủ cũng baby ra phết! Lại còn mỉm cười nữa chứ, chắc là mơ được một giấc mơ đẹp lắm đây.

Ủng hộ thì ít bữa nấm post típ tạm biệt tạm biệt
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Táo-»KhôngGìLàKhôngThể 9/6/2009, 9:22 pm

chiện hay wá post típ i ngưỡng mộ
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Táo-»KhôngGìLàKhôngThể
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 177
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : nhà tù

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  namsieunhon 10/6/2009, 12:45 pm

hihi tk táo nà... iêu C táo nhứt... post típ uầy ngưỡng mộ
Có thể nói hôm nay là ngày đẹp trời nếu như Ngọc ko bị lôi xềnh xệt ra ngoài quán bởi đám bạn gái thân thương yêu quí của nó.
Số là thế này, hôm nay Huy vẫn tiếp tục (hay là bị) chở Ngọc đi học.
Vào đến lớp thì Ngọc suýt nhào đầu khi Sang – một boy điển hình cho phái “mồm to” trong lớp Ngọc chạy ào đến và… va thẳng vào người khiến Ngọc suýt chúi nhũi, may mà có Huy kế bên đỡ giùm.
Cả lớp im phăng phắt, nín thở chờ xem Ngọc xử cái tên “xấu số”, có một số tiếng thở dài thay cho Sang nữa. Sang thì run rẩy, nhìn Ngọc bằng cặp mắt đầy đáng thương nhưng tiếc thay cũng vô dụng. Ngay lập tức, Ngọc đã túm ngay cổ áo của Sang, giọng đay nghiến:
- Ông chán sống hở?
Sang ko dám nói gì ngoài lắp bắp tiếng xin lỗi:
- Xin… xin lỗi… lỗi!
- Tưởng xin lỗi là xong à? – Ngọc quát to, xăng một tay áo lên.
Cả lớp chưa kịp coi thì bộ film đã kết thúc cũng như Sang chưa bị bầm mình vì Ngọc ko kịp ra tay thì Huy đã gõ chóc vào đầu Ngọc, bảo:
- Tha cho người ta sống đi bà! Con gái găng-xtơ như bà ít bữa sẽ bị ế đấy!
Cuối lớp, vài tiếng vỗ tay nhỏ vang lên như biểu dương cho chàng lớp trưởng anh dũng đã dám cả gan chiến đấu với… chằn tinh. Ngọc buông Sang ra và ngước lên nhìn Huy, cả lớp cứ tưởng sẽ xảy ra chiến tranh giữa Huy và Ngọc (vì lâu quá rồi hai người này ko gây hấn), Sang cũng nhanh chóng chạy đi núp ở chổ an toàn (chắc cú thiệt!). Sau 2-3s sau, Ngọc đấm nhẹ vào vai Huy, dẩu môi:
- Vớ vẫn! Ai ế chứ tui mà ế thì trời sụp đó!
- Vậy lúc đó đừng có đến năn nỉ tui rước bà giùm nhé – Huy đối đáp đầy lém lỉnh.
- Không bao giờ đâu! – Ngọc hất hàm.
Huy ko nói nữa, mau chóng xuống cuối cất ba lô rồi phóng ra thư viện. Ngọc nhìn theo, cười tủm tỉm.
Cả lớp tròn dẹt cả con mắt và cũng tỏ vẻ đầy thất vọng khi hôm nay ko được coi film trực tiếp. Ai ngờ hôm nay Huy và Ngọc nói chuyện hòa bình thế (ủa? Rõ ràng Huy vừa gẹo Ngọc đấy thôi và Ngọc cũng đã cho Huy một đấm, thế mà hòa bình à?), rõ ràng trước đây khi Ngọc đang “hành hung” một tên “xấu số” nào đó mà Huy lên tiếng, ngay lập tức Ngọc chuyển đối tượng, quàng quạc đấu khẩu với Huy (hơ… hiểu rồi đấy!).
Thấy có vấn đề khả nghi, bọn con gái trong lớp vừa đợi Ngọc cất cặp xong là túm ngay lấy Ngọc, kéo ngay ra ngoài quán để làm một phiên tòa lấy “khẩu cung” của Ngọc. Đám bạn quí hóa ấy nghiễm nhiên trốn được một tiết Văn chán ngắt và cũng coi như có quyền “khai thác” ngay cái túi tiền eo hẹp của Ngọc. Dù đau đớn khi bị “bóc lột” nhưng còn hơn để mấy cái miệng kia la um trong lớp, Ngọc chỉ đành xót xa nhìn bọn bạn của mình xơi từ món này sang món khác ở ngoài quán.
Sau khi đánh chén đã đời. Bắt đầu cuộc tra vấn. Đầu tiên là Thùy “mama” với câu cảnh báo:
- Tụi tui cho bà chuẩn bị vài giây trước khi khai rõ từng chi tiết về sự bất thường giữa bà và “con mọt sách” đấy!
Ngọc trả lời qua loa:
- Có gì đâu. Do dạo này Huy hay xuống chở tui đi học nên bọn tui ít gây lộn thôi.
- Đề nghị đương sự nói rõ ràng chứ ko thì… - Phương “baby” đe dọa.
- Không có gì hết á!
- À hả? – Thủy tò vẻ ko hài lòng trước câu trả lời của Ngọc.
Ngọc ko muốn nói nhưng cứ bị ép, cô nàng gắt lên:
- Đã bảo ko có gì cơ mà! Mấy bà nhiều chuyện quá!
Ngay lập tức, các con mắt đổ dồn về phía Ngọc với hơi hám “không khai thì giết”, Ngọc đành chịu thua, thở trượt một cái:
- Thì đúng như đó, Huy chở tui đi học nên dạo này bọn tui hơi thân thiết và…
- Bà đang thích lão mọt sách ấy? – Yến cướp lấy lời Ngọc.
- Ừ - Ngọc lúng túng gật đầu.
Lập tức, bao nhiêu cái miệng ồ lên làm ko khí ồn ào tăng gấp ba lần.
Nhỏ Sương “dẹo” hí hửng:
- Hai người quen nhau hồi nào thế? Vậy mà ko nói cho ai biết để chúc mừng gì cả!
- Đâu có – Ngọc đỏ mặt, xua tay ngay – Tui… thích thầm. Quen nhau gì cơ chứ!?
Lại ồ lên tiếp nhưng lần này đầy vẻ thất vọng. Nhỏ Lan “ù” chống càm, suy tư:
- Hóa ra là yêu thầm. Làm bọn này cứ tưởng…
- Về mức độ suy nghĩ sâu xa thì mấy bà là No.1, người ta chưa kịp nói hết đã bay vào họng người ta rồi – Ngọc cười quác.
- Tin giật gân mà. Có quyền cho người khác tưởng tượng chứ? Mà khó tin à nghen. Với cái tính nóng nảy như bà mà lại yêu thầm á? Bình thường thì phải là chạy đến túm ngay cổ áo người ta mà bảo: “Ê, tui thích ông đó. Ông quen với tui nghen. Ko quen tui đánh chết!” chứ!? – Thanh háy mắt với mấy đứa bạn.
- Vớ vẫn! – Ngọc đỏ mặt – Cái gì mà chạy đến túm cổ áo chứ?
- Thì tính bà bình thường là như vậy mà – Mỹ nhún vai.
- Hay là thằng Huy ko thích bà? – Nhỏ Huệ nhíu mày.
Ngọc lấm lét chối:
- Không dám đâu. Chỉ là do tui chưa nói thôi.
- Ừ. Dù sao thì về mọi mặt bà cũng đâu có tệ ngoại trừ đầu óc hơi ko bình thường cộng với máu găng-xtơ trong người hay bộc phát thôi – Phương “baby” chép miệng, nhìn Ngọc với ánh mắt đầy cảm thông.
Ngọc làu bàu:
- Hứ, gì mà đầu óc ko được bình thường. Tui thấy tui là người luôn tỉnh táo nhất trong 17 nhân mạng nữ nhi trong lớp mình đấy!
Ngọc vừa dứt lời thì đám con gái đã xì dài, bọn này rõ ghét! Đã mời ăn rồi mà còn bày trò khía Ngọc thế đấy! Ngọc đành lấp liếm qua chuyện khác:
- Mà đâu phải Huy ko thích tui, do tui chưa tỏ tình thôi! – Ngọc nhấn mạnh chữ “chưa” để cho bọn bạn vốn đầu óc ko ổn định hiểu.
- Sao ko nói đi? – Mỹ hỏi.
- Ừ. Lo mà nói đi, với lớp mình thì thằng Huy là lão cù lần nhưng nghe bọn con gái 11A3 lúc nào cũng líu tíu nghen thằng Huy hết đó! – Thùy “mama” dài giọng.
Ngọc nghe Thùy “mama” nói thế thì hơi cuống lên:
- Vậy có nhỏ nào chấm ổng chưa?
- Rồi. Bữa trước tui kể rồi mà. Nhỏ My lớp 11A3 đấy. Nó cũng tỏ tình luôn rồi…
- Thế nào? – Ngọc hỏi dồn.
- Thế nào là thế nào? Dĩ nhiên là bị từ chối chứ sao. Lão cù lần ấy từ chối rồi còn bảo là nhỏ My từ nay đừng đến tìm lão nữa, phiền phức lắm! Khỏi phải nói, nhỏ My về lớp mà khóc nấc luôn – Sau một hồi kể lể, Thùy “mama” nhìn Ngọc bằng cặp mắt thương hại – Tui nghi quá à. Nhỏ My nổi tiếng là hiền, dễ thương và giỏi nữa mà lão í ko chịu. Còn bà… chắc là lão í chạy mất xác.
Lại tiếng xầm xì. Ngọc thì im re, có vẻ như đã sợ. Nhỏ Thanh quàng vai Ngọc, cười đầy tự tin:
- Đừng lo. Gì chứ chuyện của bà thì nhất định tụi tui sẽ giúp.
- Ơ… giúp á? – Ngọc hơi chưng hửng rồi cô nàng bắt đầu liên tưởng ra những điều tệ hại.
Giúp! Theo ý của bọn nì là giúp đấy. Ngọc nghe mà rợn cả người lên. Tui nó là một lũ quỷ quậy phá (tất nhiên là lũ quỷ này đã thành tinh và cũng đã được công nhận với ko biết bao nhiêu là công trạng lẫy lừng khiến người khác phải điêu đứng >”<), giúp kiểu tụi nó là sẽ kiếm cách để lôi cả lũ “gà trống” trong lớp hợp sức. Rồi sau đó, nữ phe nàng, nam phe chàng. Hai phe hợp lực bày đủ trò phá phách với “ý nguyện” giúp cho hai nhân vật chính gần nhau hơn mà ko ngại dùng… vũ lực. Kết quả của hai nhân vật chính là… gào thét, chống cự vật vã nhưng vô ích trước đội quân mai mối đầy hùng hậu + hí hửng này. Đáng sợ quá!
Suy nghĩ kết thúc, Ngọc bàn lùi:
- Thôi, chuyện này cứ để tự nhiên. Tui muốn mọi chuyện diễn ra bình thường. Vậy nhé!
Biết Ngọc sợ, Phương “baby” liền đứng lên, ra hiệu cho đám “quỉ” đi vào lớp. Cũng ko quên nói:
- Thôi! Trốn tiết thế là đủ. Bọn này vào lớp trước đây. Dám cá là bà chưa muốn vào đâu, nên cứ ở ngoài đây mà thong thả nhé! Còn nữa, chuyện bà với lão một sách phải tiến triển mau lẹ một chút đấy. Có gì thì bọn này làm sẳn tiệc mừng bà thất tình cho. Yên tâm nhá!
Cái gì chứ? Ngọc mồm chữ A rồi chữ O khi bọn “quỉ” ấy đi vào lớp thật.
Nhưng mà cũng cảm động đấy nhỉ? Tụi nó đã khuyên Ngọc quá chừng rồi còn gì nữa!? À ko, tụi nó chả tốt tí nào! Ngọc thay đổi ngay suy nghĩ khi nhận ra trên 2 cái bàn ghép lại là 17 hũ ya-ua và 5 bịch snack. Ặc! Đến nước này mà tụi nó vẫn cố trêu Ngọc cho bằng được. Dù rằng Ngọc đã bảo là sẽ khao nhưng tụi nó cũng hiểu là trợ cấp tài chính từ bama (tức ba và má ^^!) ko cho phép Ngọc tiêu xài… hoang phí cỡ này, đáng nhẽ tụi nó cũng phải thương xót cho Ngọc chứ. Eo ui! Vừa móc ví ra trả tiền mà Ngọc muốn khóc luôn đấy, cả tháng này chắc phải tích cực tìm công việc part-time mới hy vọng có thể bù lại chỗ thâm hụt này. Haizzz…
Tuy ko muốn bị mang tiếng là bùng tiết nhưng giờ Ngọc cũng đã lỡ rồi, chỉ còn cách đợi tiết sau thôi. Mà Ngọc chẳng lo bị tên lớp phó ghi tên vì tội bùng tiết đâu nhá, hắn ta sợ Ngọc như sợ cọp (đã nói rồi, trong lớp của Ngọc thì chỉ có Huy là xứng danh nam nhi, dám đấu khẩu với Ngọc thôi. Lũ gà trống còn lại, hễ nghe Ngọc “ho” một tiếng là đã lo chạy đi núp hết rồi =.=’’).
Ngồi chán chê, chả biết làm gì cả. Ngọc bắt đầu suy nghĩ về lời của nhỏ Phương lúc nãy và phát hiện ra có điểm đáng ngờ. Á! Nghĩ ra rồi. Thế là thế nào? Cái gì mà “tiệc mừng thất tình” chứ? Cố ý trù ẻo à? Ghét! Biết vậy lúc nãy chả thèm khao tụi nó làm gì. Giờ thấy hối hận thật đây.
Mà nghĩ lại, tụi “quỉ” cũng… có lý đấy. Tên mọt sách chưa chắc gì đã đồng ý khi nghe Ngọc tỏ tình và lỡ khi nào hắn ta… bỏ chạy thật thì sao? (gì mà suy nghĩ bi quan thế Ngọc? Gặp tình cảnh đó thì… về đập đầu vào gối mà tự tử chứ sao!?). Tên mọt sách ấy cũng chảnh lắm! Ngay cả nhỏ My vốn là hoa khôi thế mà hắn cũng từ chối thì… Mà có sao? Ngọc thì phải khác với My chứ? Cũng phải có điểm gì hơn, đúng không? (đúng đấy! Hơn ở điểm là bạo lực hơn và… cái gì cũng tệ hơn nhỏ My cả!). Nhưng mà… Ngọc vẫn thấy lo lo sao ấy. Dù đã cố gắng tự trấn an… Thôi được rồi! Chiều nay Ngọc sẽ đi “điều tra” vậy!
Ngọc quyết định thật nhanh khi nghe tiếng chuông chuyển tiết vang lên. (Mà cho tớ hỏi này, đi điều tra cái gì thế nhỉ? Tớ cũng ham hố đây này, có cần tuyển điệp viên để hổ trợ không?). Việc này thì Ngọc có thể tự lo liệu được đây. (Nói thế là ko cần tớ à? – Đây là lời của tác giả, haizzz… tác giả cũng nhiều chuyện quá!).
Còn típ... truyện này dài w0k'' tạm biệt
namsieunhon
namsieunhon
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 292
Join date : 27/05/2009
Age : 29
Đến từ : đức linh

Về Đầu Trang Go down

Teen story!! Empty Re: Teen story!!

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết